Читать книгу Truy Tìm Người Hùng - Морган Райс, Morgan Rice - Страница 11

CHƯƠNG NĂM

Оглавление

MacGil ngồi ở trên sảnh lâu đài, trong phòng họp mật. Nơi ngài thường sử dụng cho công việc cá nhân. Ngài ngồi trên ngai vàng thiết kế riêng, được trạm trổ bằng gỗ, và hướng mắt phía bốn người con đang đứng trước mặt. Ðó là con trai cả, Kendrick, hai mươi năm tuổi, một chiến binh xuất sắc và một quý ông thực thụ. Anh ta, so với tất cả những người con khác, giống MacGil nhất—điều này thật mỉa mai vì anh ta là đứa con không được thừa nhận một cách chính thức, mà MacGil có với một người phụ nữ khác, người đã bị lãng quên từ lâu. MacGil đã sắc phong cho Kendrick như là một người con có danh phận chính thức, bất chấp điều này vấp phải sự phản đối ban đầu của Hoàng hậu, với điều kiện anh ta sẽ không bao giờ được đưa lên làm người kế vị. Ðiều này bây giờ làm MacGil đau đớn, Kendrick là đứa con hội đủ những phẩm chất nhất toàn vẹn nhất theo cách ngài nhìn nhận, một đứa con trai đáng tự hào để nối ngôi. Sẽ chẳng có ai xứng đáng hơn nữa để kế vị vương quốc.

Ðứng cạnh Kendrick, một sự trái ngược hoàn toàn, là đứa thứ hai—đứa con trai đầu lòng được thừa nhận chính thức, hai mươi ba tuổi, người gầy gò, với đôi má hóp và đôi mắt nâu luôn mở to, không ngừng xoáy sâu những tia nhìn vào người đối diện, tính cách của hắn không có gì đặc biệt, khác xa so với người anh của mình. Bản tính của Gareth không giống với Kendrick, ở người anh là sự thẳng thắn, còn Gareth luôn che đậy những suy nghĩ thật của mình, ở người anh trai là sự hãnh diện và cao quý, còn Gareth là sự không trung thực và dối trá. Ðiều đau đớn ở chỗ MacGil không yêu quý đứa con của mình, ngài đã nhiều lần cố gắng sửa đổi tính cách của hắn ta, nhưng với một vài đặc tính bộc lộ từ khi còn niên thiếu, ngài đã khẳng định rằng bản tính là do trời định: âm mưu, sự thèm khát quyền lực thể hiện ở mọi hành động và lời nói của Gareth. MacGil cũng biết rằng, Gareth không yêu thương hay có tình cảm gì với phụ nữ, nó có rất nhiều bạn tình cùng giới với mình. Những vị vua khác sẽ chối bỏ ngay người con như vậy, nhưng Macgil là người có tư tưởng cởi mở, đối với ngài, chẳng có lý do gì để ghét bỏ con mình cả. Ngài không phán xét con mình về điều đó. Cái ngài muốn phán xét là bản tính đầy rẫy những âm mưu và những hành vi xấu xa của con mình, những điều này ngài không thể bỏ qua được.

Theo thứ tự, kế tiếp Gareth là con gái thứ hai của MacGil, Gwendolyn. Vừa mới tròn mười sáu tuổi, một thiếu nữ xinh đẹp đúng như ngài ao ước—và tính cách của cô thậm chí vượt trội so với vẻ ngoài xinh đẹp. Cô tốt bụng, hào phóng, trung thực—một thiếu nữ có những tính cách tốt đẹp nhất mà ngài biết. Về mặt này, cô giống với Kendrick. Cô luôn nhìn MacGil với ánh mắt trìu mến bằng tình yêu của một người con gái dành cho cha mình, và ngài luôn cảm nhận được lòng trung thành ở trong đó. Ngài thậm chí còn hãnh hiện về cô hơn những người con trai khác.

Tiếp sau Gwendolyn là con trai út, Reece, chàng trai trẻ giàu lòng quả cảm và đầy kiêu hãnh, mười bốn tuổi, vừa mới trở thành một người đàn ông, MacGil theo dõi bước đầu gia nhập đội quân Legion của cậu với niềm vui sướng lớn lao, ngài đã hình dung ra một người đàn ông đích thực trong tương lai. Ðến một ngày, MacGil không nghi ngờ chút nào, Reece sẽ trở thành người con trai hoàn hảo nhất, một người trị vì vĩ đại, nhưng ngày đó chưa phải là bây giờ. Cậu bé còn quá trẻ, còn phải học hỏi rất nhiều.

MacGil có cảm xúc lẫn lộn khi ngài nhìn lại tất cả những tính cách trong bốn người con mình, ba trai và một gái, đang đứng trước mặt. Ngài cảm thấy hãnh hiện xen lẫn thất vọng. Thêm vào đó là nỗi tức giận và khó chịu, vì hai đứa con còn thiếu. Ðứa lớn nhất, con gái Luanda, dĩ nhiên đang chuẩn bị cho lễ kết hôn, và kể từ khi cô nàng được sắp đặt để làm đám cưới với người của vương quốc khác, cô không có phận sự để tham dự những bàn tính cho việc kế vị. Ðứa con trai khác, Godfrey, đứa ở giữa, mười tám tuổi, cũng vắng mặt. Chót mũi của MacGil đỏ nựng trên khuôn mặt.

Kể từ khi còn bé, Godfrey đã thể hiện thái độ bàng quang với vương quyền, gã thể hiện thái độ một cách rõ ràng và không gò ép theo một khuôn khổ nào. Và, đó là nỗi thất vọng lớn nhất của MacGil, thay vì cố gắng để có thể trở thành một vị vua, Godfrey lại lãng phí thời gian của mình ở những nơi không được tốt đẹp gì cho lắm với những đứa bạn du thủ du thực, làm ảnh hưởng đến gia đình hoàng tộc của mình, một nỗi ô nhục và xấu hổ. Gã là một kẻ lười biếng, suốt ngày ngủ rồi nốc rượu. Một mặt, MacGil thấy nhẹ nhõm khi đứa con ngỗ ngược ấy không có ở đây; mặt khác, đó lại là sự xúc phạm khiến ngài không thể chịu đựng được. Ngài, thực tế, đã tiên liệu được điều này, và cho quân lính đi tìm kiếm từ sớm để đưa nó quay về. MacGil ngồi tĩnh lặng, chờ đợi, cho đến khi đám lính có thể đưa nó diện kiến.

Cánh cửa gỗ sồi nặng nề cuối cùng cũng mở toang và vệ binh hoàng tộc tiến vào, áp giải Godfrey đi ở giữa. Họ đẩy gã chúi người xuống, Godfrey bước loạng choạng khi vào đến trong phòng ngay sau khi cánh cửa được đóng sầm trở lại sau lưng.

Các anh em quay lại và nhìn chằm chằm vào anh ta. Godfrey với dáng vẻ nhếch nhác, trạng thái ngà ngà say, râu ria không cạo, với nửa bộ y phục chưa được mặc hoàn chỉnh. Gã mỉm cười đáp lại. Thái độ không trang nghiêm cho lắm. Luôn là như vậy.

“Xin chào; Vua cha,” Godfrey nói. “Con đã lỡ trò vui phải không?”

“Mày đứng đó với anh chị em của mình và đợi ta nói chuyện. Nếu không, chỉ có Chúa mới giúp được mày, Ta sẽ xích mày vào trong ngục tối cùng những tên tù nhân, mày sẽ bị bỏ đói, không được uống gì – trong toàn bộ ba ngày.”

Thể hiện thái độ thách thức, Godfrey gườm mắt nhìn lại cha mình. Trong ánh mắt đó, MacGil nhận thấy nguồn sức mạnh, ẩn sâu bên trong, một tia sáng le lói cuối đường hầm, thứ sức mạnh tiền ẩn, một ngày nào đó sẽ hữu ích với Godfrey. Ðó là khi gã chiến thắng được những bản tính riêng của chính mình.

Sự bất trị bị dập tắt, Godfrey dừng lại khoảng mười giây trước khi quyết định chấp hành theo tập lệ truyền thống của tiên đế, đưa ánh mắt thờ ơ nhìn những người khác.

MacGil quan sát năm người con đứng trước mặt mình: người con không thừa nhận chính thức, đứa đi theo con đường lầm lạc, kẻ say xỉn, cô con gái đáng yêu, và người con út. Có một sự pha trộn kỳ lạ, và ngài không thể tin rằng tất cả những điều ấy, những tính cách ấy ẩn dấu ít nhiều trong con người mình. Và bây giờ, ngày cưới của đứa con gái cả đã đến, bổn phận của ngài là chọn một trong số chúng làm người kế vị. Làm sao có thể như vậy được?

Ðó quả là điều phù phiếm, xét cho cùng, ngài đang ở đỉnh cao quyền lực, và có thể trị vì vương quốc thêm ba mươi năm nữa, dù người thừa kế được chọn lựa ngày hôm nay không thể ngồi lên ngai vàng hàng thập kỷ, tập lệ truyền thống làm ngài khó chịu, nó có thể phù hợp với thời kỳ của bậc tiên đế, nhưng nó hoàn toàn không thể áp dụng ở thời điểm này.

Ngài hắng giọng.

“Chúng ta có mặt ở đây để thực hiện theo tập lệ truyền thống. Như các con đã biết, vào ngày này, ngày cưới chị cả, nhiệm vụ của ta là truyền ngôi cho người kế vị, một người được chọn để cai trị vương quốc này. Nếu ta băng hà, chẳng có người nào phù hợp hơn hoàng hậu, mẹ các con. Nhưng theo luật lệ của vương quốc, chỉ vị vua được chọn mới được thừa nhận. Vì vậy, ta phải chọn lựa.”

MacGil ngừng lại, suy nghĩ. Một cảm giác tĩnh lặng bao trùm xung quanh, và ngài có thể cảm nhận được nhận sức nặng của sự chờ đợi, Ngài nhìn vào mắt chúng, thấy trong đó những biểu lộ khác nhau. Người con không được thừa nhận một cách chính thức trông bình thản, vì biết rằng mình sẽ không được lựa chọn. Ðứa con với những nhận thức lầm lạc ánh lên sự tham vọng. Ðứa say xỉn trông gia ngoài cửa số; thờ ơ. Cô con gái quay lại nhìn ngài với sự trìu mến, biết rằng, cô không thuộc về buổi bàn thảo ngày hôm nay. Cậu út cũng giống như vậy.

“Kendrich, ta luôn xem con như một người con thưc sự, nhưng luật lệ của vương quốc ngăn cản ta giao quyền lực cho người không được công nhận một cách chính thức.”

Kendrick khom người. “Thưa vua cha, con chưa bao kỳ vọng người sẽ làm như vậy. Con hài lòng với thân phận của mình. Xin đừng để điều này làm người bận tâm”

Trái tim MacGil thắt lại trước câu trả lời ấy, ngài cảm thấy nó rất thành thật và muốn truyền ngôi cho đứa con này hơn ai hết.

“Còn lại bốn đứa. Reece, con là một chàng trai trẻ toàn vẹn, toàn vẹn nhất mà ta từng biết. Nhưng con còn quá trẻ để có thể đảm đương trọng trách.”

“Con cũng mong ước như vậy, thưa Vua cha,” Reece khom người, đáp lời.

“Godfrey, ngươi là một trong ba người có quyền thừa kế chính thức – nhưng ngươi chọn con đường lãng phí cuộc sống ở những quán tửu điếm, với những điều rác rưởi, ngươi được trao những đặc ân trong cuộc sống, nhưng chúng bị ngươi ruồng bỏ. Nỗi thất vọng lớn nhất trong cuộc đời ta, chính là ngươi.”

Godfrey nhăn mặt, tỏ vẻ không được thoải mái cho lắm.

“Tốt rồi, vậy thì, con nghĩ mình đã xong việc ở đây, con sẽ lại đâm đầu vào quán tửu điếm, được không, thưa cha?”

Sau cái cúi mình đầy thách thức và vội vã, Godfrey quay lưng hiên ngang rời phòng.

“Quay lại đây!” MacGil gắt. “NGAY BÂY GIỜ!”

Godfrey tiếp tục bước khệnh khạng, phớt lờ mọi thứ, bước qua phòng và kéo cánh cửa. Hai tên lính gác đứng ở đó.

MacGil nổi điên với cơn giận dữ khi đám lính gác nhìn ngài, ý dò hỏi.

Nhưng Godfrey không đợi lâu, đẩy chúng sang một bên, đi tới đại sảnh đang mở.

“Giữ nó lại!” MacGil gầm lên. “Giữ nó tránh xa nó khỏi tầm mắt Hoàng hậu. Ta không muốn mẹ nó bị ám ảnh bởi cảnh này trong ngày cưới con gái mình.”

“Vâng, thưa Ðức vua,” chúng nói, đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo gã.

MacGil ngồi đó, thở mạnh, mặt đỏ bừng, cố kiềm chế. Hàng ngàn lần, ngài tự hỏi phải làm gì

với đứa con ngỗ ngược như vậy.

Ngài quay lại nhìn những đứa con đứng ở đó. Bốn đứa chúng quay lại phía ngài, đợi chờ trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. MacGil hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung.

“Còn lại hai ngươi,” ngài nói tiếp. “Và trong số đó, ta sẽ chọn ra người kế vị.”

MacGil quay lại phía cô con gái.

“Gwendolyn, người ta chọn sẽ là con.”

Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc; chúng dường như bị sốc, trong đó có cả Gwendolyn.

“Người nói thật chứ, thưa cha?” Gareth hỏi. “Người nói chọn Gwendolyn?”

“Thưa Vua cha, con cảm thấy thật vinh dự,” Gwendolyn nói. “Nhưng con không thể đón nhận điều này. Con là phận nữ.”

“Ðúng vậy, phận nữ nhi không bao giờ được chọn để kế vị ngai vàng gia tộc MacGil. Nhưng ta quyết định đây là lúc để thay đổi tục lệ truyền thống. Gwendolyn, con là người phụ nữa với tinh thần và cốt cách hoàn mỹ nhất trong số những người phụ nữ trẻ ta từng biết. Con còn trẻ, Chúa trời sẽ tiếp thêm sức mạnh cho con, Ta hi vọng mình sống đủ lâu để chỉ dạy thêm cho con, và khi thời gian chín muồi, con sẽ đủ khôn ngoan để trị vì vương quốc. Vùng đất này, người dân nơi này sẽ thuộc quyền cai quản của con.”

“Nhưng thưa Cha!” Gareth gào lên, mặt tái mét. “Con là con trai cả được thừa nhận một cách chính thức nhất! Luôn luôn, trong lịch sử gia tộc MacGil, quyền trị vì được truyền lại cho con trai cả!”

“Ta là Vua,” giọng MacGil đanh lại, “Ta có quyền quyết định tập lệ truyền thống.”

“Nhưng điều đó là không công bằng!” Gareth van nài, giọng cầu khẩn. “Con cho rằng mình xứng đáng trở thành Vua. Chứ không phải là em gái, chỉ là phận nữ!”

“Ngậm ngay miệng lại, thằng nhãi!” MacGil gầm lên, giọng run rẩy vì cơn thịnh nộ. “Nhà ngươi dám chống lại phán xét của ta sao?”

“Ta đã quyết định rồi,” MacGil nói. “Người phải tôn trọng ý ta, và phục tùng theo, như bao thần dân ở vương quốc của ta. Bây giờ các ngươi hãy đi ra ngoài hết đi.”

Mấy đứa con ngài cúi đầu nhanh chóng và vội vã rời phòng.

Nhưng Gareth dừng ở cửa, không chịu rời đi.

Hắn quay lại, và, một mình, đối diện với cha mình.

MacGil nhìn thấy nỗi thất vọng hiện trên khuôn mặt nó. Rõ ràng, hắn đã mong đợi mình sẽ là người kế vị ngày hôm này. Thậm chí: hắn muốn điều đó. Tuyệt vọng. Những điều này không làm MacGil ngạc nhiên chút nào – và đó cũng là lý do mà ngài đã không lựa chọn.

“Tại sao người lại ghét bỏ con, thưa Cha?” hắn hỏi

“Ta không ghét bỏ gì con. Chỉ đơn giản ta thấy con không phù hợp để trị vì vương quốc.”

“Tại sao lại như vậy?” Gareth khẩn khoản.

“Bởi vì đó là chính xác những điều con đang tìm kiếm.”

Gương mặt Gareth chuyển từ tối sang đỏ sẫm. Rõ ràng, MacGil muốn cho nó thấy bản ngã trong con người mình. MacGil quan sát ánh mắt con trai mình, chỉ thấy bùng lên ngọn lửa thù hận, điều ngài không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

Không nói lời nào, Gareth lao ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

Trong tiếng động vang dội, MacGil rùng mình. Ngài hồi tưởng lại ánh nhìn của đứa con trai, cảm giác sự thù hận lên đến tận cùng, điều thậm chí ngài chưa từng thấy ở kẻ thù. Lúc này, ngài nghĩ đến Argon, về lời cảnh báo về nguy hiểm cận kề.

Nó có thể gần đến mức như vậy sao?

Truy Tìm Người Hùng

Подняться наверх