Читать книгу Vietnamese Stories for Language Learners - Tri C. Tran - Страница 10
ОглавлениеA Village of No Return
A Long-Lost Life
Perhaps because no one has seen the fairy world with their own eyes, people have fabricated countless fantastic details about this world. One of their imaginations is that time in the fairy world passes very much faster than that on Earth. One day in the fairy realm is equivalent to a hundred years in the human world. A man accidentally finds a path that leads to the fairy world, where he meets a fairy and settles down with her. Nostalgic for his old place, he returns but is not recognized by anyone in his village.
During the Tran Dynasty there was a young mandarin named Tu Thuc. Every year he attended ceremonies at the regional temple, where the famous peony festival was held. During the festival, a young lady who wasn’t aware of the strict rules of the temple happened to pick a flower. The temple’s monks immediately arrested, restrained, and imposed a fine on her. Seeing this, Tu Thuc gave the monks some money to free the girl.
He asked her thoughtfully, “If you are not familiar with the rules here, where do you come from?”
The maiden respectfully responded, “I am from the district of Tong Son. When you have a chance, I’d like to invite you to visit so that I can express my deep gratitude.”
They then parted ways. Tu Thuc returned to his everyday life. One day, he decided to resign from his post and live as a nomad. Remembering the maiden’s invitation, Tu Thuc sought out the district of Tong Son. The scenery there had a charming beauty, but even after asking everywhere, he saw neither hide nor hair of the beautiful girl. Not discouraged, he continued looking. One day, Tu Thuc arrived at Than Phu Delta. Right in front of his eyes, a majestic cave suddenly appeared. Tu Thuc cautiously entered the cave and saw a palatial house right in the middle of it, completely surrounded by exotic flora.
At the entrance to the castle, an elegant and classy woman greeted him with open arms, “Welcome, sir, you have finally reached this place, one of the thirty-six caves in the heavenly realm. I wonder if you still remember this girl from long ago.”
Upon saying this, she motioned for her maid to bring out an impressively beautiful young lady. Tu Thuc looked at her dumbfounded. She was none other than the maiden who stole the peony from the temple some years ago!
The maiden, Giang Huong, said shyly, “Thank you, not only for helping me before, but also for making the effort to look for me all this time.”
The princess of the cave gave orders to put up decorations and organize a marriage banquet for the two. From then on, Tu Thuc lived happily with his beautiful wife in this luxurious paradise filled with wealth. Time flew by, and he counted on his fingers that he had been there exactly three years. Although he was happy, Tu Thuc couldn’t stop missing his parents, friends, and neighbors.
One day he told his wife, “I want to leave you for a little bit to visit my homeland, and then I will return to spend the rest of my life with you.”
Giang Huong was extremely heartbroken. She explained to him that the fairy world and the human world were now separated. If he left, he would never be able to return. Because he missed home so much, Tu Thuc did not pay attention to his wife’s warning. Giang Tien reluctantly saw Tu Thuc off at the cloud coach so that he could visit his homeland. Before he even realized it, the cloud coach brought Tu Thuc back to his old home. The surroundings had not changed much, but he did not see any villagers who looked familiar to him. Returning to his old place, he didn’t see his house anywhere. Nobody knew who his parents or siblings were. Finally, he met an old man with silver-white hair. Tu Thuc introduced himself to the old man and inquired about his own family.
The old man thought long and hard and then slowly replied, “My great-grandfather used to tell stories about a mandarin with your name, sir. One day that mandarin went traveling and disappeared into a cave without leaving a trace. Nobody could find him. That happened about three hundred years ago.”
After bidding farewell to the old man, Tu Thuc joylessly wandered around and finally ended up at the place where he first saw the cave. The cloud coach was no longer there, and grass and bushes had grown up and covered the entire entrance to the cave. Tu Thuc walked away in a daze, and kept going in that state of mind until he was exhausted and dropped dead on the road. Villagers now call the cave that brought him to Giang Huong, Tu Thuc Cave.
Từ Thức Về Trần
Kiếp Nào Đã Mất
Có lẽ vì chưa ai đã tận mắt thấy được cõi tiên, người ta đã thêu dệt không biết bao nhiêu điều kỳ thú về thế giới này. Một trong những điều mà người ta tưởng tượng ra ra là thời gian ở cõi tiên trôi nhanh hơn thời gian ở cõi tục gấp nhiều lần. Một ngày ở cõi tiên bằng cả trăm năm ở cõi dương thế. Một người đàn ông vô tình lạc vào lối đi dẫn lên cõi tiên, gặp gỡ một nàng tiên ở đó và cùng nàng xây tổ ấm. Đến khi nhớ nhà, chàng tìm về chốn cũ trên dương gian thì chẳng còn người nào trong làng biết chàng là ai nữa.
Vào đời nhà Trần ở châu Ái có vị quan huyện trẻ tuổi tên là Từ Thức. Hằng năm, Từ Thức thường đi lễ chùa trong vùng, nơi có lễ hội hoa mẫu đơn nổi tiếng. Hôm lễ hội, có người con gái vì không biết luật lệ gắt gao của chùa, đã lỡ hái hoa. Sư sãi trong chùa liền bắt cô, trói lại và đòi tiền phạt. Từ Thức thấy vậy, đưa một quan tiền cho các nhà sư để cứu cô gái. Chàng ân cần hỏi han cô gái:
–Nàng là người vùng nào mà xem chừng không rành luật lệ nơi đây?
Thiếu nữ thưa:
–Thiếp quê ở huyện Tống Sơn. Hôm nao chàng có dịp, xin mời chàng ghé thăm để thiếp được hậu tạ.
Rồi hai người chia tay. Từ Thức trở lại cuộc sống thường ngày. Một hôm, chàng quyết định treo ấn từ quan, sống đời lãng tử. Nhớ đến lời mời của người thiếu nữ ngày nào, Từ Thức tìm đến huyện Tống Sơn. Nơi đây cảnh đẹp hữu tình, nhưng chàng hỏi cùng khắp không thấy tăm hơi người con gái xinh đẹp kia đâu. Không nản lòng, chàng vẫn tiếp tục đi tìm. Một ngày nọ, Từ Thức ra đến cửa biển Thần Phù. Trước mắt chàng bỗng dưng hiện ra một hang động hùng vĩ. Từ Thức lần vào hang và cuối cùng thấy một toà nhà nguy nga ngay giữa hang, vây quanh toàn kỳ hoa dị thảo. Trước cửa lâu đài, một người đàn bà sang trọng, quý phái, niềm nở chào đón chàng:
–Xin chào mừng ngài cuối cùng đã đến nơi đây, một trong ba mươi sáu hang động ở cõi thiên thai này. Chẳng hay ngài còn nhớ đến người con gái năm xưa?
Nói đoạn bà ra hiệu cho người hầu vào trong đưa ra một người thiếu nữ đẹp mặn mà. Từ Thức ngẩn người ra nhìn. Đây không ai khác hơn là người thiếu nữ bẻ trộm mẫu đơn ở chùa năm nào!
Giáng Hương, tên nàng thiếu nữ, e ấp nói:
–Xin tạ ơn chàng không những đã ra tay cứu độ thiếp ngày trước, mà còn cất công đi tìm thiếp bao nhiêu lâu nay.
Bà chúa động ra lệnh giăng đèn kết hoa, tổ chức yến tiệc, làm lễ se duyên cho đôi trai gái. Từ đó, Từ Thức sống hạnh phúc bên người vợ xinh đẹp trên cõi tiên xa hoa, phú quý. Thấm thoát, chàng bấm đốt ngón tay tính đã được ba năm tròn. Tuy sung sướng, Từ Thức không khỏi thương cha nhớ mẹ, bạn bè, làng xóm. Một hôm chàng bảo vợ:
–Ta muốn từ biệt nàng ít lâu để về thăm quê cũ, rồi sau đó sẽ trở về cùng nàng sống đến đầu bạc răng long.
Giáng Tiên vô cùng đau khổ, giải thích cho chàng biết là hai cõi tiên tục bây giờ xa cách. Nếu chàng đi thì sẽ chẳng bao giờ quay lại được. Từ Thức vì quá nhớ nhà, không để ý đến lời vợ khuyên lơn. Giáng Tiên đành tiễn Từ Thức lên xe mây về thăm cố hương. Thoắt một cái, xe mây đã đưa Từ Thức về quê cũ. Cảnh vật không thay đổi là mấy, nhưng Từ Thức không thấy người dân làng nào quen mặt. Về chỗ cũ, chàng không còn thấy nếp nhà xưa nơi đâu. Hỏi ai cũng không biết cha mẹ, anh em chàng là ai. Cuối cùng, chàng gặp một cụ già tóc bạc phơ. Chàng xưng tên họ và hỏi thăm về gia đình mình. Cụ già ngẫm nghĩ hồi lâu rồi thủng thỉnh đáp:
–Ngày trước, ông cố nội của tôi có kể chuyện về một vị quan tên tuổi như của ngài, một hôm đi chơi bị mất tích trong hang động, không ai tìm ra được. Chuyện ấy xảy ra dễ cũng gần ba trăm năm rồi.
Giã từ ông cụ, Từ Thức buồn rầu đi lang thang, rồi cuối cùng trở lại nơi hang cũ. Xe mây không còn ở đó, mà hang động sao đã bị cỏ cây rậm rạp mọc che kín cả lối vào. Từ Thức lại thất thểu bước đi, rồi cứ thế đi mãi, đi mãi đến khi kiệt sức gục chết trên đường. Chỗ hang động ngày xưa đưa chàng đến gặp Giáng Hương, dân làng gọi là Động Từ Thức.
Cultural Notes
1 Buddhism was introduced in Vietnam as early as in the 3rd century B.C. During several dynasties, the religion flourished widely and was considered a national religion. The Tran dynasty (1225–1400) continued to consolidate the influence of Buddhism through the construction of new temples and giving special treatment to Buddhist monks.
2 High-ranking officials, or mandarins, represented the feudal government in old Vietnamese society. Becoming a mandarin was the ultimate dream for scholars during that time. Most scholars studied day and night to pass the exams not in a quest for knowledge, but more practically to secure a high position in society. However, a number of them, like Tu Thuc in this story, did not seem to be interested in this career once they achieved success. They typically returned their seal and resigned from office in order to live a life of their choice.
Vocabulary and Expressions
NOUNS
cố hương native land
cõi thiên thai heavenly realm
cửa biển estuary
dân làng villager
hang động cave
hoa mẫu đơn peony
lãng tử wanderer
ông cố nội paternal great-grandfather
quan huyện prefectural official
quan tiền an ancient unit of Vietnamese currency
sư sãi temple’s monks and wardens
thú vui hobby
tiền phạt fine
xe mây cloud coach
yến tiệc banquet
ADJECTIVES
đẹp mặn mà impressively beautiful
gắt gao rigid
hùng vĩ majestic
hữu tình charming
kiệt sức exhausted
nản lòng discouraged
nguy nga palatial
phú quý wealthy
quý phái classy
rậm rạp bushy
sang trọng elegant
xa hoa luxurious
VERBS
cất công to make an effort
đi lang thang to wander aimlessly
gục chết to drop dead
hậu tạ to express deep gratitude
khuyên lơn to advise
mất tích to disappear without leaving a trace
ngẫm nghĩ to think long and hard
se duyên to get married
ADVERBS
ân cần thoughtfully
niềm nở with open arms
thủng thỉnh unhurriedly
IDIOMATIC EXPRESSIONS
bấm đốt ngón tay to count by using one’s fingers
giăng đèn kết hoa to be festooned with
kỳ hoa dị thảo exotic flora
ra tay cứu độ to give a helping hand
sống đến đầu bạc răng long to live till the end of one’s life
treo ấn từ quan to resign by returning one’s official seal
Discussion Questions
1 By stealing the flowers, the young woman apparently violated one of the five precepts set out in Buddhist teachings. However, do you think it was appropriate for the monks to fine her? Explain your answer.
2 The story shows the popular belief in the old days that there exists another world beyond Earth. What is your take on this?
3 Analyze how the events in the story seem to be the consequences of Tu Thuc’s interactions with his emotions.